Thật lạ lùng, các nhà báo thường có nhiều ý táo bạo, mới mẻ, hợp thời là vậy, mà chỉ dạy ta cách sống với một số lợi tức nhất định nào đó, chứ không bảo ta cách sống với một số thời gian nhất định.Và cũng không có hình phạt.Nó chỉ cần thay đổi công việc, chứ không cần nghĩ, trừ những lúc ngủ.Nhưng quả là tôi có đọc, chứ không phải là không.Câu ấy tầm thường quá đến nỗi khi viết ra, thực tình tôi cảm thấy mắc cỡ.Đáng lẽ tôi chỉ cho bạn thì xin bạn chỉ lại cho tôi.Bạn xanh xao và mệt nhọc.Và tôi đố bạn kể cho tôi nghe còn tám giờ nữa bạn bạn làm được những việc gì.Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm.Thành thử có hàng chục vạn giờ mất đi như vậy mỗi ngày chỉ vì người ta ít nghĩ đến thì giờ lắm, không bao giờ đề phòng để khỏi đánh mất nó.
