Vì họ, người lớn, nói chung, có lẽ, luôn cảm thấy việc động chạm đến mình là xúc phạm.Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.Cũng là để thăm dò phản ứng.Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.Của một thân xác đặc.Một cái gì đó kinh điển.Một lí do bạn không muốn ra đi là còn nhiều tác phẩm khiến bạn củng cố lòng tin mình là thiên tài còn dồn ứ trong hộc tủ.Tôi bỗng không thấy xấu hổ khi mình khóc.Nhưng khi bằng tuổi nó, tôi hiểu biết và tinh tế hơn.Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.
