Hai mươi bốn giờ đó là của bạn đấy, không có của cải nào quý hơn.Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta).Không có phương pháp thần diệu nào để bắt tay vào việc cả.Chúng ta có và luôn luôn đã có tất cả số thì giờ trời cho.Mà công ty bắt ông đợi mỗi ngày 2 lần mỗi lần năm phút, chính là bắt ông chịu thiệt như vậy.Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo).Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó.Bạn không cho phép óc bạn "lơ mơ" được, buộc nó phải làm công việc của nó và nó đã làm xong.Sách Anh viết về vấn đề đó không có cuốn nào hơn được cuốn ấy, và không một người nào đã đọc mà còn có thể hiểu lầm rằng thơ là một thứ khổ hình thời Trung cổ, là một giống voi điên khùng, nguy hiểm, hoặc một họng súng tự khạc đạn để bắn chết những người đứng cách bốn chục thước.Y đi, hoặc nhờ một công ty du lịch chỉ dẫn, hoặc tự kiếm đường lấy.