Cô này lấy lòng tôi, có lẽ quá khen tôi một chút, nhưng tôi thích như vậy.Không phải chỉ các danh nhân mới thích được người ta nghe mình nói đâu; về phương diện đó, thường nhân cũng như họ."Ông ta chắc là tuyệt nhiên không ngờ tôi trả lời như vậy - ông Detmer kể lại.Sứ giả bình tĩnh nghe ông tướng quạu đó, để mặc ông tuôn ra những lời cay đắng ra cho hả lòng, và chỉ gật đầu tán thành và "mô phật".Rồi thì một sự lạ lùng xảy ra.Tất cả những cái đó mất thì giờ lắm.Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln.Nó đã làm cho tôi bớt tự phụ, đã cho tôi một bài học tốt.Tôi không móc trái cây vào lưỡi câu để nhử chúng, mà móc vào đó một con trùn hay một con cào cào, rồi đưa đi đưa lại trước miệng cá và hỏi nó: "Cá có thèm không?".Ông ấy tính cách giúp tôi mà tính cách "bóp" tôi.