Một lần, ông quan đến chơi nhà, con chó sủa nhặng lên, bị chủ đá vào mõm.Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.Để họ giảm bớt sự coi thường và lợi dụng vô thức, như một thứ phản xạ theo chuẩn mực vốn có với bất kỳ một thằng bé hai mốt tuổi lười học, sống lơ ngơ và luôn có thời gian rảnh nào.Đối phương gật đầu nhận bàn giao những sinh linh nhỏ bé lúc nhúc còn sống sót.Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.Bạn bắt đầu giở miếng im lặng của mình ra.Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen.Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.Vả lại khi người ta đã biết tận dụng cả cảm giác chán viết để viết thì… Tha hồ mà điền vào dấu ba chấm.Hắn không coi cái vẻ hư vô là thấu suốt.