Gặp một kỳ thi, tôi thức thâu đếm để căn móng tay, sợ mình sẽ rớt.Dù không tiền trả chủ khách sạn, tôi cũng sung sướng.Hốt nhiên, tôi nghe tiếng âm nhạc.Khi ông bắt đầu làm luật sư, bịnh mất ngủ ông vẫn còn.Lời khuyên đó đã cứu thể chất và tinh thần tôi trong hồi chiến tranh, mà bây giờ còn giúp tôi trong công việc làm ăn nữa.Đi ngang một nhà thờ, nghe tiếng đàn du dương đánh bản: "Đêm tĩnh mịch", tôi bèn vô.Người này thụt két lấy tiền đầu cơ.Phải, chứng đau tim là một nguyên nhân chính, khiến bác sĩ Alexis Carrel thốt ra câu này: "Những nhà kinh doanh không biết thắng ưu sầu sẽ chết sớm".Có người khuyên một cô học sinh của tôi nên viết văn vì cô ta có một số dụng ngữ khá lớn.Hồi còn là đứa nhỏ chạy rong trên các cánh đồng cỏ xứ Misssouri, tôi thường bắt được giống chồn bốn chân; và khi trưởng thành, đôi khi tôi cũng gặp một vài con chồn "hai chân" lẩn lút trong các phố Nữu Ước.
