Tại sao vậy? Bởi vì ông vẫn mơ tưởng một diễm ảnh cao xa.Thỉnh thoảng ngừng lại để suy nghĩ.Sáng hôm sau gặp nhau, ông luật sư của tôi khuyên nên đích thân lại thăm Biện lý rồi kể tường tận câu chuyện cho ông hay.(Bạn cho tôi nói quá ư? Xin bạn cứ hỏi vị y sĩ thường chữa cho bạn thì biết).Như vậy, họ được thoả lòng hiếu thắng.Tôi oán định mệnh nhưng vẫn nằm nghĩ như lời thầy thuốc dặn.Họ bàn cãi rất nhiều mà quyết định rất ít.Ông nói: "Tôi biết thế nào cũng thoát.Ngày nay, bà tự tin, vui vẻ và khoẻ mạnh lắm.Người ta dạy việc tôi trong có hai ngày, mà những điều chỉ bảo đó lại càng làm cho tôi sợ hơn nữa.