Xin bạn cho tôi hỏi một câu: Nếu những hành động vui vẻ và những tư tưởng tích cực về sức khoẻ và can đảm đã cứu sống người ấy, thì tại sao bạn và toi, chúng ta còn để nỗi ưu tư hắm ám của ta kéo dài thêm một phút nữa làm chi? Tại sao lại bắt chính thân ta và những người chung quanh phải khổ sở, phiền muộn, khi chúng ta có thể chỉ hành động một cách vui vẻ là đủ tạo được hạnh phúc?Sau khi thầm giải quyết như thế, tôi đã bắt đầu thấy dễ chịu hơn.Tôi cho rằng tôi dự một phần trong công việc tăng hạnh phúc của người khác lên một chút.Hèléne nói: "Ta sa cơ như vậy, chính lỗi tại ta chứ không tại ai hết.Ông có thể tưởng tượng nỗi lo âu của vợ chồng tôi khi ngồi đợi trong phòng khách không? Người nào cũng bồng con trên tay, còn chúng tôi thì tay buông xuôi và tự hỏi chẳng biết còn được bồng cháu nữa không.Càng trông họ, tôi lại càng nhớ những năm sung sướng đã qua.Sau cùng một buổi tối khốn đốn kia, tôi lết về phòng ngủ, bụng nghĩ về lần này chót đây.Sung sướng mà thôi ư? Tôi còn thấy muốn nhảy múa điên cuồng lên nữa chứ? Tôi có thể thiệt thà nói rằng không bao giờ tôi phí thời giờ để tiếc và than thở rằng sao mình không phải là một Thomas Hardy thứ nhì.Nếu bà ta hỏi câu gì thì ông rút cổ, đáp: "Người Mỹ.Rồi hỏi anh ta dạy dỗ nó ra sao.