Tôi nói: Con mèo ở trên này rồi.Mùi hôi của chúng cứ thoảng xộc đến và tôi bất đắc dĩ phải hít vào cùng ôxy cần cho sự sống.Sáng nay 8 giờ bạn dậy.Và cứ nửa giờ thì boong một phát.Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước.Em hãy thử tin một chút vào điều ngược lại nếu cái em đang (tin) làm em thấy tàn phai.Dầu? Xăng? Nhớt? Chịu! Hay mồ hồi? Hay máu? Hay nước mắt? Hay chất thải? Cũng chịu!Mấy người này trông nhát lắm.Dù trong bạn, trong họ, đều có những bế tắc ít khi nói ra.Nhưng mà cái câu ấy, nó kéo nước mắt ra rớm trên mi.