Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.Trong quá trình viết, có lúc tôi cũng bước theo gót nghệ thuật.Khi thấy những hạn chế cũng như niềm buông trôi trước đời sống.Cũng chẳng ngạc nhiên lắm.Khi về đây nghĩa là bạn tự do.Tôi sợ cái tri thức bình dân vì tôi đã dốt (nếu so với đòi hỏi chung của thời đại thì tôi còn thiếu khá nhiều tiêu chuẩn) mà còn thấy khoảng cách giữa mình và người dốt hơn vẫn còn xa lắc.Về trả vay, cho nhận.Rồi tiến hành những hành động tàn ác trong sự thờ ơ và hỗn loạn đã được phát tán, truyền nhiễm, lây lan.Khi ấy, nếu còn đi bộ chắc bác và bạn được lên vỉa hè chứ bác bạn không thỉnh thoảng phải kéo tay bạn tránh xe như bảo vệ một chú gà con.Dẫu chúng có là những chiến thuật khá hiệu quả.