Ông ta không biết nghĩ làm sao hết.Thiên hạ không nghĩ tới bạn đâu.Vậy muốn được người khác theo ý mình, nhiều khi nên theo quy tắc thứ mười:Mà họ lại còn ghét công ty của ta nữa.Năm 1922, ở Californie có một thanh niên nghèo khổ, sống với vợ.Kha Luân Bố đòi cho được cái danh là: "Đề đốc Đại Tây Dương và Phó vương ấn Độ".Ông dùng đủ cách chỉ trích, dọa dẫm, trào phúng, hàng tháng, hàng năm như vậy: Hy vọng ông Lincoln sẽ phải đổi chính sách."Phải nhớ rằng tên một người đối với người đó là một âm thanh quan trọng và êm tai hơn hết thảy những âm thanh khác".Như vậy là bạn xúi người ta phản kháng lại, chớ không phải giúp người ta đổi ý kiến.Nhưng người ta có đồng ý với bạn không? Người ta có vui lòng công nhận người ta lầm không? Không! Vì bạn đã đập một vố ngay vào trí khôn, vào sự xét đoán, vào lòng tự ái của người ta.
