Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.Có lẽ là thứ món tráng miệng bên cạnh những món chính tuyệt hảo không đủ cho tất cả.Cháu đau vì lúc nào mọi người cũng lo thiệt hộ cháu.Bất hạnh thay, sự phong phú thuộc về muôn loài nhưng không nhiều cá nhân nạp nổi nó vào người.Trên tầng, tôi nằm giường đọc một câu chuyện không vui.Hắn mãi coi mình là một thằng nội trợ tồi.Phải chăng sống là để phát triển nghệ thuật và làm nghệ thuật là để phát triển đời sống? Rồi những ý niệm chưa được đụng chạm đến tỏ ra hờ hững với những cái đã được bóc vỏ.Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm.Nàng không chịu nổi nỗi đau trong mắt ta nhưng nàng không ngoảnh mặt đi.Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp).
