Lúc tôi khóc, dường tôi có hỏi tại sao mình khóc.Nghe nhiều rồi thấy điếc tai.Ngắm cho tới khi ông phải mỉm cười.Nhưng mà em cứ thử nhặt nhạnh đi và đừng bảo với tôi là em không tìm thấy những niềm lạc thú cũng như khổ đau sau lạc thú.Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn.Mà sao không thấy khuôn mặt, giọng nói, xúc cảm nào mới.Điều khiển trẻ em bằng các trò chơi, công cụ hiện đại.Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự.Nhưng sống là gì nếu chỉ biết chịu đựng nhau.Tôi và thằng em lại về.
