Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng.Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường.Cô gái bảo: Vô duyên.Đều ngập trong nước mắt nhân gian.Mệt sao cháu còn đi chơi.Nhưng mà cái đó dường như có sức cám dỗ và thử thách hơn.Và lại tiếp tục tỏ ra ngoài trang sách trước mặt, không có gì hấp dẫn tôi, không có gì đáng để tôi bận tâm.Diễn biến tâm lí có vẻ như thế.Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất.Từ lâu, trong bạn có một nhà đạo đức và một nhà hiện sinh.