Như vậy, ông vừa dùng tai và mắt để nhớ.Nhưng những lời khuyên bảo của ông tới bây giờ vẫn còn quý không kém hồi hai mươi lăm thế kỷ trước.Chúng tôi nói chuyện với nhau.Khi gặp chị phụ bếp Alice, ông hỏi chị còn làm bánh mì bằng bột bắp không.Bà ta hé mở cánh cửa rộng thêm chút nữa rồi nhìn chúng tôi từ đầu tới chân, với một vẻ nghi ngờ.Có đủ bảo vật mà không dùng tới".Vì người nào không còn lấy một nụ cười để tặng kẻ khác, người đó cần nhận một nụ cười hơn ai hết.Rồi chúng tôi thành đôi bạn tri kỷ, kể lể tâm sự với nhau.còn cần phải học rất nhiều.Cho đến người ở của ông cũng sùng bái ông nữa.
