Còn lại, nó mới là hư vô.Tôi có thể (nhưng không thích) viết một đoạn luận tội thế hệ trước mình.Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi.Trên đời này, còn biết bao con đường mà mình chưa biết.Suy nghĩ đứt quãng, bạn lên tầng chuẩn bị đưa chị út về nhà cùng bác gái và anh họ.Đôi tay nàng vẫn lần tràng hạt.Đó mới thực sự là sự cởi bỏ để đến với trí tưởng tượng.Ví dụ ngày mai, buổi sáng, vừa gắp sợi mỳ lên miệng, bác từ trong nhà đi ra vỗ vai cười: Ăn phải mời hai bác đã chứ.Mà không xuyên sang tai bên kia.Chỉ vòng vo luẩn quẩn thế thôi, là đời.
