Cái khoảng an toàn mà người ta không còn tôn trọng nhau chính vì những giới hạn nhận thức đó.Bộ ngực như trồi, như bị giật bung ra khỏi màn hình.Hẳn rồi, họ phải có cách của họ chứ.Hơi lạ (với tôi) là khi cháy hết, những con chữ còn đọng trên nền tro xám chì tự dưng nhỏ đi.Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm.Bạn bỗng xuất hiện trong một tấm chăn trên chiếc giường mà ngoài cửa sổ là giàn gấc đang xanh thẫm kia.Những con đường sẽ đi đến đâu? Nhiều người đã đang và sẽ hỏi thế.Từ phòng thị trường, chạy đi photo, dịch một số thư từ tài liệu, ngồi rỗi hơi vì không biết làm gì hoặc làm những việc mình chả hứng thú gì… tôi nhảy xuống xưởng sản xuất, có những kỷ niệm khó quên… rồi tót lên phòng thiết kế.Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.Bạn biết thế là rất có hại, thà thức còn hơn nhưng bạn đã kiệt sức.