Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái.Quả thất vọng khi xung quanh thường coi truyện là một thứ xa xỉ.Khoảng hai chục đứa thì chúng lại tạnh.Dường trong mẹ luôn có khao khát về danh tiếng, với công việc mẹ lại đầy trách nhiệm nên mẹ luôn phải cố quá sức mình.Cho rằng bạn lông bông không kiến thức không có khả năng tự lập nên gò bạn vào con đường và sự lựa chọn của họ.Chẳng ai thua thiệt cả.Nhưng chúng cũng hay đủ để bạn muốn kể lại.Mẹ: Cháu ở dưới này có ngoan không bác? Bác gái: Cháu ở đây đỡ đần tôi nhiều lắm mợ ạ, bán hàng, dọn hàng (thật ra, ở đây, tôi như một thằng nhóc, chả phải đụng tay vào việc gì to tát, thỉnh thoảng thì lấy cái tăm hộ bác, dắt xe vào hộ chị, đèo bác đi lấy hàng một tí, trông hàng hộ bác một tẹo…).Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên.