Rồi tôi sẽ xin giảng tại sao.Bạn bị "nhốt trong châu thành" bạn thích du lãm ở đồng quê, thích nhận xét đời sống của muôn loài? (tiêu khiển đó làm mở mang tâm hồn người ta).Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt.Nhưng tôi chưa bao giờ thấy một bài tuỳ bút chỉ cách sống 24 giờ một ngày.Đó là trường hợp mà hoàn cảnh buộc bạn phải có năng lực rất cao để tự điều khiển một cách chuyên chế.Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi.Năm sau, giờ sau, ngày sau luôn sẵn sàng đợi ta.Họ khoe với bạn mỗi năm đọc được bao nhiêu cuốn.Nhưng nếu tôi lấy trường hợp một viên chức Luân Đôn làm việc sở từ mười giờ sáng đến sáu giờ chiều (Tại Anh các sở làm việc một hơi như vậy cho những người ở xa sở đỡ tốn công đi về; giữa trưa được nghỉ một giờ để ăn cơm) và sáng mất 50 phút tới sở, chiều mất 50 phút về nhà, thì trường hợp đó cũng gần được là trường hợp trung bình.Một thất bại, tự nó, có đáng kể gì đâu nếu nó không làm mất lòng tự tin.
