Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả.Ánh xanh của tay hắt lên từng hạt gỗ.Như người ta đốt vàng mã thôi mà.Và ông vội ngoảnh đi.Con mèo quanh quẩn bên nách.Hôm nay đi đâu? Không biết.Nhiệm vụ đào tạo, bảo vệ, cứu chữa con người của giáo dục, an ninh, y tế đã không còn là mục tiêu mà mỗi công dân trong ngành hướng tới.Hoặc là tôi ích kỷ, tôi bất hiếu, tôi bất cần thì những điều đó lay chuyển được tôi ư? Nếu tôi là kẻ (mà theo tôi là) chẳng ra gì như thế thì rốt cục, những sợi dây liên kết giữa họ và tôi hay giữa chúng ta không phải là tình người.Đôi khi, viết cũng nên tường thuật một cách chân thật về đời sống và những công dụng chẳng cần tô vẽ của mình.Dù đôi khi như leo cột mỡ.
