Nhiều lúc tác phẩm chán người đọc lắm.Viết một cách không quang minh chính đại lắm vì đây không phải là lúc được viết như một nhà viết mà phải học như một sinh viên.Nhưng không hướng tới nó thì tôi lại thấy mình hèn hạ.Là đàn bà, cuối cùng thì việc chấp nhận sự sắp đặt của một người mẹ đầy kinh nghiệm và những mối quan hệ trong ngành là một điều hợp lí.Vì tôi là kẻ chẳng đáng tự hào gì.Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu.Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.Khi mà bạn rời xa căn nhà phía trước là con mương ăm ắp nước.Còn gia đình thì ai làm việc nấy, cả tôi.Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
