Kể lại những chuyện đó, ông hoan hỉ vô cùng.Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ.Ông xin một ân huệ, một ân huệ mà người kia vui lòng cho, vì xin như vậy là tỏ ra một cách khéo léo rằng ông khâm phục người đó có tài cao học rộng.Nhưng tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm".Dorothy Dix còn nói: "Sự thực hiển nhiên nhất, nhưng ngược đời nhất, chính là chỉ có người trong nhà, thân cận nhất mới nói với ta những lời nhỏ mọn, tục tằn, độc ác nhất".Có lẽ hôm nay tôi không thích những bài tôi đã viết hôm qua nữa.Bà oán cả hai tai ông, vừa rộng vừa vểnh ra như tai voi.Anh em cũng có trẻ trong nhà.Họ càng quý mến ông, vì chẳng những ông không đả động tới điều lệ, còn mời họ hút thuốc, làm cho họ cảm động mà thấy ông nể nang họ.Như vậy để làm cho sự học biến thành một trò chơi hứng thú.