Nhưng bạn muốn xin lỗi trước cho sự ngộ nhận và quảng cáo láo làm mất thời gian độc giả dành cho những cái hay ho khác nếu tác phẩm dở.Hôm trước, chị cả con bác bảo tôi: Hôm qua, em làm mẹ khóc đấy.Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình.Như thế em không còn thấy cô đơn trong lúc chờ đợi anh.Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.Rồi lại ngồi trên ghế đá viết tiếp.Quả thực bạn đang đấu tranh với cái gì? Tham nhũng? Khủng bố? Bạo hành? Lộng quyền? Lề thói? Không! Mà chả ai hơi đâu mà lo xử lí bạn, kẻ vô dụng, nếu bạn quả thực đang làm điều ấy.Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi.Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.Tôi không có bản lĩnh.