Để không hoảng loạn (như một con thú bị săn đuổi, nhốt vào lồng, chăm chút từng tí, cậy miệng tống thức ăn vào, muốn hót muốn gầm nhưng giờ này không phải giờ hót giờ gầm, là giờ học cho nên người) thì phải tham dự vào trò chơi này như một cuộc phiêu lưu nhỏ.Kẻo lỡ ra dân tình chỉ đọc được đến đây, suy diễn lung tung thì khổ.Thế này, cháu với bác trai cam kết bác bỏ thuốc lào thì cháu không bỏ học nữa.Cái chính nằm ở sự tự điều chỉnh.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh.Tôi bảo ông anh muốn nó sục thì bấm cái nút tròn bên trên thành bể.Và có thể những kẻ hèn không chịu bắt chước lúc tốt lại nhè lúc xấu mà noi theo.Hai tiếng trước tôi đang… Đang làm gì nhỉ? Mẹ kiếp! Cho tôi 2 tiếng nữa để nhớ ra.Lâu lâu vẫn biết bác mạnh và ngấm ngầm khâm phục điều ấy ở bác.
