Đô đốc tiếp: "Một chiếc tàu bị đắm, tôi không thể trục nó lên được.Tôi lo sợ các cô gái cười tôi khi tôi dở nón chào các cô.Đồng thời áp dụng phương pháp của giáo sư Johnson.Trái lại, tôi tự giày vò khổ sở.Anh nói: "Chẳng còn sống bao lâu nữa thì tận hưởng thú đời đi.Thực tai hại! Tôi biết vậy và sợ nhà tôi cũng biết vậy, nên khi lỡ ở đám đông tôi rán vui vẻ.Tôi cho rằng tôi dự một phần trong công việc tăng hạnh phúc của người khác lên một chút.Và nếu không trị ngay, thì người bệnh có thể chết được như tự thiêu vậy.Ông chết tức thì, còn bà bị thương nặng đến nỗi bác sĩ nói phải suốt đời nằm liệt.Từ đó đến nay không bao giờ tôi lo lắng hoặc mất ngủ nữa".