Mấy người trước mặt bọn tớ đứng vì những người trước họ cũng đứng cả lên.Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.Những con người như vậy thúc đẩy cuộc sống đi lên một cách chân thực.Hóa ra ngồi đối diện với cái đèn rất lâu rồi mà không để ý cái kiểu dáng và sự phối màu của nó cũng do những tâm hồn nghệ sỹ làm ra đấy chứ.(Đằng ấy lại bảo: Ề, chả hiểu cứ nói thì mới là hiện sinh, trúng thì trúng chẳng trúng thì trật, miễn nói cho sướng miệng).Ta ghét phải gây phiền nhiễu đến những ai lúc nào cũng lo bị làm phiền.Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi.Tôi chả thấy thú vị gì cả.Của một thân xác đặc.Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.