Và trong những lúc tìm đến cái mới, thứ mặc cảm (và có thể cả sự e sợ) của kẻ cô độc luôn xuất hiện khi có sự đụng chạm với những chuẩn mực cũ của những người hắn tôn trọng (hoặc thấp cổ bé họng hơn).Và trong những thời điểm đó, bạn thường làm ra thơ.Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng.Mà là từng câu hỏi cho từng bước chân.Ngọn lửa bén rễ rất nhanh.Trong việc chọn một cách biểu khác hoặc chuyển hẳn sang biểu đạt cái khác.Để hồi phục và phát huy sức mạnh thực sự.Chúng tôi thương hắn, thương gia đình hắn.Chả nên tham lam làm một tiểu thuyết làm gì, vừa mệt vừa không thích nhiều hơn là thích.Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn.
