Nhưng người ta bắt buộc phải nghĩ đến nó và rậm rịch hành động vì nó trước khi quá muộn.Bác không hài lòng một tí nào.Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.Ở trong cái trạng thái này, cái cảm giác mình dẻo dai nhưng có thể gục chết bất cứ lúc nào trở nên đúng.Có mùi thơm của biển, có vị mặn trong gió.Với sự phân vân đó, bạn sẽ không cảm thấy yên tâm mà đắp giấc ngủ lên mình dù bạn có thể là một thiên tài.Một kiểu hăm doạ của trẻ con.Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.Tôi cũng không phản đối đâu.Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ.
