Tôi từ giã mái trường cấp III.Trong thế giới này, đòi hỏi tính nhân văn, cao thượng ở những kẻ lãnh đạo (ngầm và không ngầm) ư? Quá khó khi họ đang ở trong một cuộc chém giết, tranh giành.Con còn đau mắt đau đầu không? Tôi: Im lặng.Nhà văn quì bên giường vợ.Mặc cảm khi viết về mình và đang viết không phải để ngợi ca những người xung quanh.Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh.Chưa có gì để không thích.Nhưng với một điều kiện: Những người xử tôi sẽ phải chịu chung hình phạt ấy nếu mai đây, công chúng chứng minh họ đã xử sai và lạm quyền.Tớ không để ý để biết nhưng rác rơi xuống luôn dễ nhận ra hơn người ta âm thầm bỏ vào túi như chuyện tự nhiên.Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó.