Bác lại thúc: Tác phong nhanh nhẹn nào.Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy.Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy.Bạn lấy xe máy, đứng ở cổng bệnh viện chờ bác làm thủ tục xong đưa bác về.Ở đây, họ chỉ nhìn vào gáy người phía trước chứ hơi đâu bận tâm nhìn mặt người phía sau.Tôi đang làm cái việc chép nhật ký hay ghi lịch sử của mình? Không cần biết.Và những con người có lương tâm, được sự hỗ trợ của âm vang ấy cũng sẽ dũng cảm hơn, bớt buông xuôi, cả nể, chán nản hơn.Thôi thì dùng vào chỗ khác.Chuyện đó làm tôi buồn mất mấy ngày.Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.