- Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác.Mẹ tôi nói chuyện với một người phụ nữ về thủ tục tiếp nhận tôi.Đôi khi tôi cảm ơn mình vì làm cái việc mà thời đại mình sớm muộn cũng sẽ phải làm đồng loạt: Tự quyết.Cháu bảo: Cháu chỉ so sánh chuyện râu thôi cơ mà.Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.Và khi tích trữ được thì tôi lại mệt vì sự đi quá tải của đầu óc nhỏ nhoi.Khi về đây nghĩa là bạn tự do.(Tôi còn nhớ, hồi ấy, hôm sau, đến lớp, giờ sinh hoạt đầu tuần, cô giáo chủ nhiệm hỏi tôi trước lớp: Hôm qua em đi đâu để mẹ phải tìm? Em đi chơi điện tử ạ.Đời sống họ không cần những sự kinh động.Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế.
