Cái này thì họ hơi nhầm, đơn giản là vì họ không có tầm nhìn xa.Ngày hôm qua cháu không học gì cả.Hết xe này đến xe kia khoe giọng hát của mình trong cuộc thi ngoài trời.Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.Tôi lẩn trốn mãi trong bốn bức tường để không phải đổ lệ trước những sự thật phũ phàng đầy rẫy trong đời.Rồi sẽ quên con đường mình muốn đi, quên cái mình thực sự muốn dành cho người thân, quên cách hiểu nỗi đau của người khác.Có nhiều cái không thanh toán được bằng lí trí.Thôi, năm nghìn đi ạ.Nhưng về sau ngẫm lại thấy bố mẹ lo cho mình, lo cho danh dự quá mà đâm ra… Cũng tại tôi chẳng mấy khi để bố mẹ thấy mình ngồi vào bàn học.Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.