Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.Sợ không trả được? Không phải.Còn lười và nhát, thì chịu.Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.Và bạn sẽ bắt đầu thống kê các cơn đau để thanh minh cho sự yếu ớt thần kinh ấy.Phá bỏ sự hủy diệt sự thật.Dù trái tim đương bề bộn.Anh ta cố gượng một nụ cười trên môi như trận mưa cuối tưới lên những hạt khát.Không phấn khích hay hồi hộp vì bạn nghĩ đến những tầm cao và sự đột biến hơn.Bạn hiểu giới hạn khả năng nhận thức của bố mẹ.
