Chắc không biết mục đích chính của tôi đến đây để chữa bệnh mệt.Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung.Mấy con hổ cũng thế.Và thế là thế hệ sau lại phải gánh những tàn tích.Rất rối rắm và hoang mang.Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau.À, cháu nhớ lúc dọn hàng mang tấm sắt (để dắt xe lên vỉa hè) vào nhà nhé.Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra.Rất tiếc, tôi ạ, biết đâu tôi là một độc giả tồi.Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.