Dale Carnegie viết cuốn Quẳng gánh lo đi.Đứng trong bếp nhìn qua cửa sổ, bà hoan hỉ ngắm "đàn chim đú đởn hay qua, dưới những đợt tuyết trắng".Tôi có thể ở lì trong phòng này mà không lại hãng nữa.Thí dụ ông John Palmer.Lòng biết ơn thì như bông hồng, phải trồng trọt, tưới bón, nâng niu, nắng che gió chống.Thượng đế cũng vậy nữa.Nhiều học trò đã chăm chỉ trong mấy năm liền, như là đi lễ nhà thờ vậy.Lúc nào rảnh thì viết tiểu sử các danh nhân hoặc những loại sách thiết thực như cuốn bạn đương đọc đây.Hãy cố vui đi đừng đoạ đầy tấm thân.Tại sao tôi lại gặp phải tai ương này? Tôi có làm điều gì ác đâu? Tôi nghẹn ngào khóc suốt một ngày.