Tôi nhất quyết không đi.Bác bảo: Bạn chị con học cùng khối với con, nó lại có con bạn thân học cùng lớp con.Ba năm đè nén nó rồi mà mình không nhớ ra mặt nó.Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ.Đang viết, à không, nói, à không viết, à có nói, chơi thôi.Nói chung thì tôi đóng vai trò một cầu thủ tự do.Cảm thấy khỏe hơn một chút.Đây là một sự đào thải vô tình của thời đại.Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.Và để trung thực với mình, anh không hướng về nó nữa.
