Tôi cũng có dự định ấy.Chụp xong lên chiếu đánh chén ngắm ngó người ngợm phố phường.Nhưng sau nhiều lần phân vân, khổ sở trước những sợi dây hiếu thuận, những miếng đòn tâm lí, lần này tôi cho mình thản.Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài.Đó là niềm thất vọng lớn của tuổi trẻ.Mẹ tiếp tục lay bạn dậy, bạn cứ rúc vào chăn.Ta không thích nổi cáu.Tôi biết, chỉ vì tôi trông ngứa mắt.Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta.Có lẽ cũng không dám gần quá vì sợ bị hút vào rồi thì không dứt ra nổi.
