Và thế là những dòng nghĩ ngấm vào tiềm thức ngày một nhiều lúc nào không hay.Không thích nhưng vẫn lạc vào bởi đó là một phản ứng thật, dù ở một cấp độ xoàng.Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.Như một phương pháp nới ra gọng kiềm của mẹ mình.Muốn vào phòng giám đốc nói em làm việc thấy có hiệu quả thì mới nhận lương.Tự mình biết riêng mình thực sự có loanh quanh luẩn quẩn không.Những cái điều này chẳng qua là tôi đang thanh minh với nàng Sáng Tạo của tôi trong trạng thái mất tự tin của kẻ trễ hẹn.Làm thế nào để ngừng viết.Hoặc là họ sẽ thấy chẳng còn hy vọng gì ở bạn nữa (với những hiểu biết của bạn về hiểu biết của họ, bạn không tin họ có cảm giác đó nhưng cứ chuẩn bị sẵn tinh thần cho giả thuyết ấy đi).Trước đây, bạn từng rất khỏe.