Mấy năm trước nhân dịp nghỉ, tôi đánh xe dạo vùng Texas và New Mexico với bác sĩ O.Nếu muốn xin được gặp mặt thì nên viết như vầy:Kế đó ông ta chỉ cho Vicki Baum và những trẻ khác cách té ra sao, cách nhảy ra sao, vừa luôn miệng dặn: "Nhớ luôn luôn tưởng tượng mình như một sợi bún.Tới đêm thứ ba, kết quả hoàn toàn như ý muốn của bác sỹ: Y mệt và cơ thể rã rời tới nỗi ngủ say như khúc gỗ.Tới hiệp thứ mười, tuy chưa xỉu, nhưng đứng đã không vững.Tôi biết chắc vậy vì tôi đã kinh nghiệm trong gia đình tôi.Hết thảy các bắp thịt mềm ra đến nỗi hàm dưới xệ xuống và miệng hả ra.Nhưng ông không điên.Một năm sau, tôi tái đấu với Tunney.Ở ngăn tủ xếp giấy tờ riêng, tôi còn giữ một tập ký ức đánh dấu là "S.
