Cái gì cũng trôi tuồn tuột.Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.Nó trơ trẽn và thản nhiên đến độ bạn muốn xông vào đánh nhau với nó, muốn biến thành một thứ âm thanh man rợ hơn để đè bẹp nó.Mà không xuyên sang tai bên kia.Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố.Nhưng nếu không đồng thời âm ỉ chống lại thì chả mấy chốc mà hòa vào xu thế không lành mạnh ấy.Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.Bác hỏi: Sao con không đi học.Nó cùng tham gia giải với bạn.Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày.
