Nhưng như một thói quen, bạn lựa chọn ngủ tiếp.Chắc hôm nay có việc gì.Mình không bao giờ thả.Nhưng đến một lúc nào đó, nó sẽ trỗi dậy trong lòng ông.Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá.- Ông còn lo xa hơn tôi.Có người ngửa mặt trông trời.Nhưng những lúc mở tủ ra, đọc lại những bài thơ đã và chưa gửi, những lúc đặt bút viết trôi chảy, bạn lại tin mình, tin vào những gì đọng trong tiềm thức của mình.Bạn không muốn cãi lại.Bạn lại chán ghét cái sự ngồi.