Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng.Căn bản chưa xong cái việc viết và công bố nốt đoạn đời này, chưa yên tâm hết mình với cái gì khác cả.Một ngày kia quen xa xỉ, quen những buổi ăn uống, quen lúc nào cũng có thể mở miệng cười.Tôi biết làm thế nào khi tôi muốn hít thở khí trời.Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư?Cũng như tự tìm thấy động lực trong lúc động lực chưa tìm đến với mình.Dù không phải lúc nào cũng khổ đau.Tự do hay không còn tùy vào bộ óc của chính bạn.Nhưng tôi không thấy hơi ấm trong trái tim các chú.