Tôi sẽ nói tôi là một nhà thơ lớn và hiền lành.Nhưng càng ngày càng không thấy thú vị với chúng.Muốn sớm đến chiều để chạy ra các sân bóng.Phải biết giữ sức khỏe mà học chứ.Không có sự bình đẳng, lí lẽ không sống được.Thêm nữa, chưa mấy ai biết đến bạn.Cháu làm bác buồn lắm (bác theo lên cầu thang).Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.Để tôi có thể đấm vào mặt ông ta, đập tan cái bàn rồi ra đi.Ở đây là lớp học, ở đây là bệnh viện, ở đây là đường phố.
