Mà thường chỉ để bố mẹ chứng kiến tôi ngồi cả ngày bên những game giải sầu trên máy tính.Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi.Vì tí nữa, bác tôi cũng đến xin xe cho tôi về mà thôi.Nói chung là vẫn có thể tung cánh.Lúc ngồi rỗi thế này, các ý nghĩ tha hồ nhảy nhót trong đầu.Điều này có thể không? Có thể lắm chứ khi kẻ đó có một đầu óc siêu việt và chớp được những cơ hội mà thời cuộc ban tặng.Tại sao đến giờ vẫn còn quá nhiều cái ác trong khi hoàn toàn có phương pháp để hạn chế và hóa giải nó? Một cách trả lời khó có thể phủ nhận: Từ trước đến giờ, con người nói chung, chịu một nền giáo dục quá tồi tệ.Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt.Chúng tôi đi thay quần áo.Cho thì thôi nhưng nhận thì không phủi tay được.