Ông ta đẩy cái ngăn kéo tủ tài liệu vào, dùng vai xô những người kia, và, bằng một giọng hạ thấp nhưng đủ nghe rõ, văng ra từ khóa: Đồ khốn.Tất nhiên là không phải thế.Sau đó họ bị bắt phải đặt bản câu hỏi ở cuối hành lang và quay trở lại phòng học − một bài tập giản đơn và dường như trong sáng.Họ có xưởng sản xuất riêng ở vùng hạ của Đông Manhattan cùng một danh sách khách hàng ngày càng dài ra, bao gồm cả một cửa hiệu ở khu nội ô thuộc sở hữu của một gia đình người nhập cư Do Thái khác − anh em nhà Bloomingdale.Trong một năm rưỡi học đại học, tôi thậm chí còn cảm nhận được thứ năng lượng tri thức ấy, anh nói, gần như là tiếc nuối buồn bã.Cái đó đòi hỏi nhiều việc lắm.Vậy nên, khi cơ phó nói, Anh có nghĩ là mưa nặng hạt hơn không? Trong khu vực này, chỗ này này? chúng ta biết rằng anh ta có ý rằng: Cơ trưởng.Bây giờ tất cả bạn bè của cháu đều học ở KIPP hết.Liệu có khả năng mẫu hình tương tự của những cơ hội đặc biệt cũng khai triển trong một thế giới thực hay không? Hãy cùng quay trở lại với câu chuyện của Bill Joy và thử khám phá.Không suy rộng những tưởng tượng hay các tiêu chuẩn về thiên tài, Sorokin kết luận, thì đây đơn thuần là nhóm tài năng gồm toàn những người tài năng, vậy thôi.
