Trong khi hỏi chuyện chúng, tôi nhận thấy rằng, so với chúng, đời tôi đã chứa chan hạnh phúc.Tôi lo lắng mệt nhọc đến mức mất 17 ki lô.Học sinh thì toàn là những người có tuổi, có công ăn việc làm, muốn học sao cho có kết quả ngay và học giờ nào mới trả tiền giờ ấy.Tôi đáp không có việc nào bỏ dở hết.Đối với những bà ấy, người ta khuyên mỗi tối nên thảo một chương trình cho ngày mai.Có khi tôi đọc cho cô thư ký đánh máy, nhưng thường tôi đích thân chép lấy, vì nhiều chuyện dại dột quá, đọc lên thấy mắc cỡ.Ngày hôm nay tôi sẽ rán bồi bổ tinh thần.Tôi lại buồn vì không tậu được một căn nhà, không mua được chiếc xe mới, không sắm được áo mới cho vợ.Hai người chết trong dân số gần tám triệu người!.Và ngày tháng qua, tôi dần dần thấy rằng 99 phần trăm những nỗi lo lắng ấy không bao giờ xảy tới.