Chắc tớ và thằng em nghĩ nửa đùa nửa thật, chơi thôi.Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn.Vừa đọc lại một lượt, lại thấy vẫn khá ổn.An ủi nhau một chút: Thua thế này công an, cảnh sát đỡ khổ.Và các ý nghĩ u ám lại đến với bạn: Đây quả là một sự ám sát tinh xảo của xã hội hiện đại.Chỉ một tiếng quát lại thôi, chúng sẽ run bắn vì bất ngờ.Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy khá sớm, lúc trời còn âm u, nhưng cứ nằm.Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm.Nhưng tôi không muốn có thái độ của một kẻ bỏ chạy.
