Nhưng đấy là chuyện của buổi sớm.Bỏ quên cả kiệt tác nung nấu.Mưa ý nghĩ như đá rơi lộp bộp trong óc, chờ cô nàng Buồn Ngủ đỏng đảnh hay trễ hẹn.Bởi bạn coi đây là một tác phẩm nghệ thuật có sự phối màu ăn ý giữa nghệ thuật và đời sống.Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn.Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm.Mẹ: Hai bác có chuyện gì à? Tôi: Im lặng.Rồi đột nhiên máu ở ngực chảy rong róc.Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm.Tước từng trang, chúng xù lên, mỗi lần tước, cái ý nghĩ ấy lại ngân nga: Đờ mẹ mày.
