Nghĩa là trong thâm tâm y, y nhất định không chịu nhận y có tội.Sau đó vài bữa, một bà bạn lại chơi, tôi chỉ những tấm màn và vô tình nói giá nữa.Làm sao bây giờ? Đi kêu ca với người quản lý khách sạn đó ư? Đem cái thắc mắc của mình tỏ với người ta ư?Nhưng lần này, tôi không nóng nảy: tôi suy nghĩ và định dùng một thuật khác.Có khi chỉ cần ông chồng buổi sáng, khi đi làm, giơ tay lên chào vợ một cái cũng đủ làm cho cái hố giữa họ khỏi mỗi ngày một sâu".Một văn sĩ nói: "Biết phép lịch sự nghĩa là biết vượt tầm con mắt đừng thèm ngó bức hàng rào đổ nát trước mặt, mà ngắm những bông hoa nở trong vườn phía sau hàng rào đó".chiều qua người ta không mời tôi dự tiệc.Đây tiền sửa chúng tôi tính như vậy đây.Nhưng hãng lại quả quyết nói ra như vậy.Phải lớn tuổi mới biết xét đoán được.