Mua rau, thịt, bút chì và nhãn vở, còn 500.Những thứ chưa đến ấy đem lại biết bao nhiêu khoái cảm.Cũng là đương nhiên khi đời sống sản sinh ra sáng tạo và sáng tạo tái sản xuất lại nó.Và có lẽ cả hướng thiện.Ông đặt tay nàng lên vành tai và nói: Anh muốn thú nhận với em một điều.Tôi khóc vì cứ phải chống lại sự e ngại động chạm đến người lớn hơn khi viết.Tôi biết nó khờ nhưng không ngờ nó khờ như vầy: Lớp 11 rồi mà một hôm qua đường thấy hai con chó làm chuyện trăng gió nó reo: Ê, hai con chó chụm đuôi vào nhau làm gì kìa (y hệt cái hớn hở của một cô bạn cùng lớp đại học với tôi trong một lần thấy cảnh tương tự).Có gì thì mẹ mới giúp được chứ.Cô gái bảo: Vô duyên.Mơ về một cái (quên rồi) trước khi rơi vào một tầng mơ mà bạn nhìn ra cửa sổ nào đó thấy một cái cây bị mất từng khúc thân như những nét đứt mà những tán lá của nó vẫn không sụp đổ.
